Giải trí
ỌP CHUI.

Trên cõi mạng anh có tên là Phỗng Sành. Anh quen tôi đâu đận đầu năm ngoái. Anh kể hay đọc bài tôi trên một diễn đàn dành cho dân xa mẹ ( chỉ bọn người An-nam ở Tây ).

 




  Tò mò, anh còn lọ mọ Gúc tôi trên Nét, chui vào blog tôi gửi một tin nhắn làm quen. Đại để anh năm nay U 50, sống xa quê, xứ Đức lợn. Anh gọi tôi là thằng em dại. Tính tôi hay trêu ngươi nên cũng gọi anh là thằng anh đểu. Anh hẹn hò tôi, nếu có về xứ An-nam kiểu gì cũng liên lạc hẹn gặp, uống với nhau chai X.O thượng hạng, hút điếu xì gà ông Phi đen hay dùng. Tôi phấn khởi lắm, nên cũng hẹn hò anh là sẽ dành cho dăm bảy em xinh tươi. Tôi nói thế, bởi anh hay than, rằng 25 năm nay tuyền ấp ôm các em tóc vàng, râu ngô trong khi xuất xứ của anh lại từ...rễ bèo.
 
Ấy thế mà đận rồi anh về thật. Anh để tôi tin nhắn trên YM là đang lang thang Sài gòn, ít hôm sẽ ra Hà nội. Tôi cũng để lại anh số di động. Thôi thì người ta có lòng mà dạ mình cứ lăn tăn là không nên. Tôi mong gặp anh như chờ manh áo mới.
 
Thứ 7 rồi anh gọi nhưng tôi lại tắt máy. Cuối năm tôi hay thế để tránh những cuộc nhậu thâu đêm và những cú đòi nợ bất ngờ. Tôi biết thế vì anh để lại lời nhắn trên YM. Anh hẹn, 18h tối mai, anh em tụ bạ trên quán Làng Sen, phố Đại Thi Hào. Cẩn thận hơn, trưa chủ nhật, khi tôi còn uể oải trên bụng con mái thì anh gọi, xác quyết một lần nữa.
 
Tôi đến quán sớm hơn 15 phút. Tính tôi thế, đi ăn hay hẹn hò ai thường đến sớm ít giây. Nếu như trong công việc người ta cho là chuyên nghiệp, thì trong sự uống ăn có khi người ta lại bảo mình tham, kiểu như “ ăn cỗ đi trước, lội nước đi sau”. Ở xứ ta, chuyện uống ăn đến sau tí nó mới sang, mới ra dáng.
 
Đúng 18h vẫn chưa thấy anh đến. 18h15 vẫn không thấy tăm hơi. Trộm nghĩ, Tây nửa đời người mà giờ giấc hẹn hò như con c.. c.... Rồi lại an ủi, chắc tắc đường. 18h30, tôi rút máy gọi vì không chịu nổi nhiệt. Anh hoắng lên trong máy, đang ở quán rồi, em đâu? Em đang đây chứ đéo đâu. Ui mẹ, anh nhầm chuồng. Giời ạ! Có quãng phố vắng mà đến hai cái nhà hàng giống tên nhau.
 
Anh lật đật đến, tôi chủ động chìa tay bắt chặt. Cảm giác đầu tiên là tay anh như cái càng cua, cứng, ráp, to và ấm. Chúng tôi vào phòng ăn, chưa tọa vững đít thì năm người nữa lục tục kéo vào. Trong số đó, tôi biết đến ba. Đó là thằng Phập Chập & con vện Mèn Mén, bà chị Lam Kinh Bia-a-nô ( Piano hehe). Hai người còn lại lúc giới thiệu tôi mới hay là bà chị Bô-Ing 787 và chàng Tiêu Phong công tử. Trừ con Mèn Mén, tất cả đều là Netizens, hay ra vào blog tôi và chém gió búa xua trên các diễn đàn khác. Thật vinh hạnh.
 
Anh mở túi đặt lên bàn chai X.O thượng hạng và hộp xì gà điếu to dài như dái chó. Anh thật biết giữ lời. Anh làm đúng như những gì đã hẹn hò tôi. Chúng tôi rót rượu, nâng li buổi gặp mặt với lời chúc sức khỏe và năm mới. Phải nói cái thứ rượu anh mang về, uống ngon và bùi ngùi khó tả. Xì-gà cũng thế, rít phê hơn cả thuốc lào, thơm nhức một góc phòng. Anh tâm sự, rằng con một, bố liệt sĩ nhưng vẫn xung phong đi bộ đội. Giải ngũ, xét tiêu chuẩn và điều kiện anh được đi Đông Đức lao động. Đông Âu tan vỡ, như bao người An-nam cơ nhỡ khác, anh chui nhủi, vật vờ khắp nơi, mọi xó và cuối cùng cắm rễ ở Hăm-buốc đến nay. Giờ anh là chủ của một công ty xây dựng nhơ nhỡ, một vợ, ba con, đứa đầu đâu đã mười bảy. Chúng tôi ăn uống, chuyện trò trong cái cảm giác vừa đầm ấm nhưng hồn hoang, vừa thân tình mà như xa ngái, vừa hiểu nhau mà lại thấy chập trùng mù khơi.
 
Có vẻ như anh có chuẩn bị trước. Bằng chứng là anh lục túi lấy ra hai hộp trăng trắng, tròn tròn, to như cái nắp phích mà tôi đoán là kem bôi da. Cơ mà lại có đến ba người phụ nữ. Anh ngượng ngùng, gãi đầu tặng cho con Mèn Mén và chị Bô-Ing 787 rồi xít xoa xin lỗi chị Lam Kinh Bia-a-nô vì sự đường đột và không chu đáo. Anh hứa, sẽ tặng chị món khác, quý hóa hơn. Đám đàn bà thấy mấy đồ kem phấn thì rạo rực quá thể, hứng khởi hơn cả làm tình. Chúng ngắm soi, bàn tán. Anh hào hứng chỉ cách dùng, rằng thì bôi khắp tuyền thân, nhất là những nơi khô ráp, đảm bảo đồ của anh, đánh bật...mùa đông. Lúc này tôi mới để í đôi bàn tay anh. Đôi bàn tay hình càng kua cong vênh, nứt nẻ. Tôi trêu, kem xịn chắc bất lực với da anh. Anh vội thanh minh, nhà anh di truyền tay chân như thế. Không kem hay thuốc nào chữa khỏi. Rồi như ngợ ra cái gì, anh nói như sợ ai cướp mất, chú đừng nghĩ anh làm phụ hồ nên tay nó thế đấy nhế. Anh là ông chủ. Ừ thì em có nghĩ gì đâu. Ông chủ nào mà chả đi lên từ mảnh chai, giẻ rách, phu hồ?!
 
Tiệc tan, anh chủ động giả tiền mặc dù tôi là người gọi thanh toán. Liếc cái biu, 4.480.000 đồng. Anh vọc túi, đếm đủ 10 tờ năm trăm, kẹp hóa đơn, phẩy tay rất oách, khỏi thối. Tôi tiếc ngẩn, nửa triệu của người ta, chứ ít à?
 
Sơ giao, tôi biết anh có tí chất nghệ nên chủ động mời đi tăng hai. Karaoke là lựa chọn sáng suốt. Hát cho nhau nghe và mất tiền mà sở thích cố hữu của tôi. Có những tháng năm ngày tôi hát đến ba chập, không chán. Bởi mỗi lần thế là mỗi đối tượng khác nhau và quan trọng là tôi có cơ hội luyện và khoe giọng. Tôi cứ đồ rằng, khi người ta chọn bài hay dòng nhạc để hát thì ít nhiều cũng thể hiện cái tâm tính hay cái tâm hồn. Anh hát những bài xưa xưa mà anh cho là bất hủ. Thằng Phập Chập & Mèn Mén thì tuyền xong phi, à quên, song ca những bản nhạc đỏ hùng hồn, máu tụ tím mặt và gân cổ nổi như...gân bò. Chị Lam Kinh Bia-a-nô có tí chất hàn lâm nên đánh đu những bản của Sơn Trịnh và những bài Nga xa lắc. Chị Bô-Ing cả buổi ngồi đồng, phút cuối cũng cầm mích ca bài Chim trắng mồ côi. Nghe não lắm, i như mồ côi chim vậy. Còn tôi, nhạc gì mà chả nhảy. Đã bảo rồi, tôi là một Karaoker lão luyện mà lị.
 
Chúng tôi chia tay lúc 12h khuya. Tôi đưa anh về khách sạn. Trên đường, tôi gợi í, có làm tí gái không? Em vẫn phần anh từ độ hẹn. Anh nhúc nhắc, chú để khi khác, chị nhà đang ở trên phòng. A, hóa ra anh đưa cả vợ về cùng. Tôi bảo, chắc anh chị ở lại ăn tết luôn. Anh gật, vì thế nên vợ mới đòi về cùng, chứ về công việc nó chả rỗi hơi. Tôi tủm tỉm, cắt đuôi khó nhỉ? Anh cười buồn, đành vậy thôi, chứ mỗi lần về một mình lại có mấy cái đuôi khác theo sang. Lần này chị về cùng, cắt giúp anh thêm mấy cái đuôi khác nữa.
 
Ối anh ôi!